You are on page 1of 5

Billgate

Ngày yêu nhau anh thường bảo:"Ạnh sẽ yêu em suốt đời". Chị dẫu môi: "Đàn
ông khi yêu ai không nói thế". Anh cười.

Rồi hiểu lầm. Chia tay.

Hai năm sau chị sống không hạnh phúc bên người chồng trăng hoa. Gặp lại nhau
chị ngậm ngùi:"Sao anh chưa lập gia đình".

Anh cười buồn:"Đến bây giờ em vẫn không tin đàn ông?"

Chị không dám khóc.

Tinhcuoimayngan
EM CÒN CHÚT VƯƠNG
Cô lần giở tờ báo Xuân, lơ đãng nhìn những trang màu vội lướt qua tầm mắt.
Xuân rồi lại xuân, nhanh đến thì cũng chóng đi, như anh vậy, để cuối mùa qua
chỉ còn lại khối tình con nén chặt, khô héo dần. Tình cờ cô dừng lại ở một cái tên
rất lạ, có lẽ để thu hút sự chú ý của độc giả, để gây ấn tượng ban đầu chăng? Cô
thầm cười, ngần này tuổi rồi mà vẫn hệt trẻ con, vẫn vướng vào cái bẫy mà cây
bút không chuyên này giăng sẵn-rất tự nhiên nhưng không cáu bẳn.
"_ Xuân về lạc bước đường mây
Nắng-mưa-gió-tuyết lấp đầy lòng non
Còn đâu "nguyện nước thề non"
Nước theo lối nước quên non đứng chờ..."
Thở dài, cô gấp lại tờ báo. Người viết chuyện người mà cứ ngỡ đang viết chuyện
mình, mà hình như có ai đó từng nói rằng, đôi lúc tác giả hư cấu thật quá đến nỗi
người đọc tưởng như bắt gặp mảnh vỡ vụn nào còn sót lại trong con người mình
qua tác phẩm, để rồi sinh ra này nọ. Cô cười bâng quơ, rốt cuộc chỉ có tác giả
được khối lời to, người ta càng bàn cãi về tác phẩm của họ, họ càng nổi tiếng.
_ Thêm tuổi mà chẳng có lấy một thằng đàn ông, thật tao chẳng hiểu nổi mày-
Mẹ khẽ buông tiếng nấc đánh khẽ vào hư không. Cô nhìn ra khỏang sân ngập
nắng, nơi màu của thanh xuân và nồng nàn hãy còn vương nhành mai đã bung
hết cả. Sợ chạm phải quá khứ, cô không dám đọc hết bài thơ ấy. Nhưng rồi chính
cô chứ không ai khác lại lặng lẽ giở ra lần nữa. Đôi khi cô còn chẳng hiểu nổi
bản thân, huống chi...
..."_Thuyền đâu đợi bến bao giờ
Nước đâu đứng mãi đợi chờ non xanh
Ngày rơi vãi, tháng mong manh
Thời gian lỡ nhịp còn lành nữa đâu
Xưa non e thẹn ngả đầu
Nép trong lá biếc, ví dầu ầu ơ
Rằng :"Em đây hãy còn thơ"
Mặc nước đã thắm thu mơ lá vàng..."
Ngày xưa, cô không nhớ ngày xưa là ngày nào, chỉ nhớ mình cũng từng bảo anh
chờ. Thế mà...
..."Thì thôi non nước lỡ làng
Thôi thì ả nỡ trách chàng làm chi"(*)
Ừ, thì thôi. Nhưng có gì đó uất nghẹn, chợt nhận ra nước mắt đã rơi tự bao giờ...
(424 chữ)
Jan 02 07
(*) Xin lỗi cụ Tản Đà.

Haiduongxanh
haiduongxanh wrote:

Trước tết, rủ bạn bè đi shopping, mua đủ thứ. Đi học "make up" cho biết với
người ta. Rồi duỗi tóc, dưõng tóc...đủ thứ. Rồi tập cho mình dịu dàng, ăn nói có
duyên...đủ thứ. Để khác bình thường một chút, để xinh hơn, để...đủ thứ.
Sau tết, ủ rũ như lá me héo, không buồn nói năng, hay ra ngoài mà không đi với
ai, chỉ đi một mình. Đổi tính, ai chọc cũng cười mà toàn cười nụ, ai làm gì cũng
không bình phẩm. Đặc biệt là những thứ sắm hồi tết không dùng tới nữa, không
để ý tới vẻ ngoài nữa. Bạn bè hỏi hoài mà không nói, cũng không ừ hử. Thật kì
cục, ngán ngẩm không ai thèm hỏi nữa. Cũng mặc kệ.
Thế là hết chuyện tết.
............
Trong tết, mùng 3 tết, ăn mặc đẹp thiệt đẹp, make up xinh thiệt xinh, miệng cười
thiệt tươi, 7 giờ đứng trước cửa chờ. Tính xem đi đâu chơi thiệt tình tứ...7giờ 1
phút, miệng vẫn cười toe, đồng hồ nhanh chậm chuyện thường. 7 giờ 10 phút,
hơi sốt ruột một chút, có thể kẹt xe. 7 giờ 30 rồi 8 giờ, 8 giờ 30... nụ cười héo
quắt, có lẽ quên rồi. Mà không lẽ...đã hứa thật chắc chắn rồi cơ mà...Thôi đành
vậy, vậy đi một mình vậy. Đến chỗ hẹn, muốn vào lại thôi, ai lại vào đó một
mình. Trong đó toàn là những đôi tình nhân, hôm nay 14-2 mà...Rồi "trời xui"
thấy cái người "mùng 3" đang cười cười nói nói. Một người nữa cũng cười cười
nói nói. Vậy là quay xe lại cũng cười cười nói nói, một mình.
Tết thế là hết.

Hoatimvo_Tigon
MỘT NỬA NÀO?

Một ngày valentine đáng nhớ trong cuộc đời của nó. Anh - người con trai nó yêu
quý lại mang căn bệnh “lỡ yêu hai người”.
Nó hồi hợp chờ đợi… Không biết anh sẽ đến với ai trong khi chỉ có một ngày
valentine mà anh lại có hai nơi cần đến? Nếu hôm nay anh không đến với nó
nghĩa là… là anh đã chọn người con gái kia. Nó run quá! Nó sợ.
Cốc… cốc… cốc! Nó mở cửa. Là anh? Đúng là anh rồi! Nó mừng phát khóc,
nghĩa là anh đã chọn nó rồi. Cảm ơn anh! Cảm ơn thần tình yêu đã khiến bước
chân anh đi về phía nó.
Anh trao nó món quà nhỏ:
- Hãy luôn nở những nụ cười hạnh phúc nghe em!
Nó nép đầu vào ngực anh để giấu đi những giọt nước mắt hạnh phúc.
- Em vui chứ?
Nó im lặng. Không có lời lẽ nào có thể diễn tả hết niềm hạnh phúc của nó trong
lúc này.
- Cảm ơn em đã luôn hiểu cho anh!
Nó vẫn im lặng.
- Anh có việc phải đi, chút nữa anh quay lại, em chờ anh nghe!
Tim nó rụng rời. Nó hiểu! Nó biết anh đi đâu, làm gì… Vậy là hôm nay anh
cũng sẽ chọn cả hai.
Anh bước đi về phía người ấy, nó ở lại với một khoảng không vắng lặng. Nó
không khóc. Anh sẽ quay lại với nó mà. Anh đã dành những phút giây đầu và
cuối bên nó nghĩa là với anh nó quan trọng lắm - nó tự nhủ.
Chợt trong đầu nó âm vang câu hát “một người cho anh niềm tin, một người anh
trao hy vọng…”.
Anh đến với người ấy là điều tất nhiên thôi, chắc là người ấy cũng đang chờ anh
như nó đã chờ anh vậy. Phải vậy thôi, phải chấp nhận thôi chứ nó biết làm sao
khi anh đã “lỡ yêu hai người” còn nó thì không thể quên anh?
Ai đó từng nói:
“Cái na ná tình yêu thì có đến trăm nghìn
Nhưng đích thực tình yêu duy có một”
Hy vọng một ngày không xa anh sẽ nhận ra “một nửa” của mình để nó, người
con gái kia và cả anh nữa tìm ra cho mình một lối đi riêng.

Hoa Tím Buồn


NẮNG!!!

Anh vẫn thường nói: Anh yêu màu xanh của biển, còn em lại yêu sắc vàng rực rỡ
của màu nắng ban mai, của những đoá cúc quỳ nở rộ trên thảo nguyên xanh
thẳm. Cả hai chúng ta đã một thời mơ ước về một ngôi nhà nhỏ hướng ra biển,
có những đám dã quỳ bao bọc lối em đi...
Tình yêu đầu đời tưởng sẽ mãi không tan. Có phải anh sinh ra vào mùa đông
lạnh giá, nên mang một chút gì đó hờ hững vô tâm? Anh ra đi bỏ lại cùng em
một tình yêu chưa một lần thay đổi. Em đã chờ anh qua ba lần đất trời nhuộm
màu nắng mới vậy mà anh vẫn biền biệt nơi đâu? Người con gái khác đã kịp đến
thay em để cùng anh dệt trọn ước mơ về căn nhà nhỏ mà ngày xưa anh và em
vẫn thường mơ ước. Anh có còn nhớ cái chuông gió màu vàng thay lời của em
dành tặng anh vào ngày sinh nhật? Một cách tỏ tình vụn dại nhưng mang cả một
bầu trời mơ ước lớn lao: Anh sẽ mãi yêu em, tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi
tươi vui như màu nắng mới, như màu vàng rực của những đóa dã quỳ do chính
tay anh trồng quanh ngôi nhà nhỏ của chúng ta...
Em đã từng nhăn mặt xót xa gọi anh là "Lão Hạc ốm yếu" sau mỗi kỳ thi căng
thẳng. Còn anh lại xuề xòa cốc vào đầu trêu em là "con vàng hung dữ” của riêng
anh. Anh ơi! Anh ra đi để lại cho em một màu vàng hanh hao nhói buốt. Đông
năm nay lại về, "nắng có vàng bên ấy" không anh?

Chiecbong

Anh hẹn cô ở quán cũ, đây là cuộc hẹn đầu tiên sau khi cô về nước nhưng trớ
trêu thay cũng là cuộc hẹn cuối cùng.

Cô đến rất sớm, chờ đợi…

Rồi anh đến và mở lời “Anh xin lỗi”

Cô gắn gọn”Chuyện này bắt đầu từ khi nào?"

“Trong một lần anh bị tai nạn phải vào bệnh viện và anh gặp cô ta ở đó, cô ta là
một y tá”
Cô nhớ lại đúng là có lần anh kể cho cô nghe chuyện anh bị tai nạn nhưng hiện
giờ cô không thể nhớ nỗi cảm giác của mình khi đó ra sao nữa.

Là một 8x năng động, cô sống đầy kiêu hãnh, học giỏi, duyên dáng, ra trường
không lâu đã giữ vị trí cao trong một cơ quan nhà nước, được cơ quan cử đi học
thạc sĩ ở nước ngoài.Với cô mọi chuyện đều đơn giản và suôn sẻ. Tình yêu cũng
thế, quen nhau đã 6 năm, mọi chuyện với cô như là rất dễ dàng nên ngay từ khi
bắt đầu cô đã yêu anh quá bình lặng, giống như người ta thở vậy, rất quan trọng
nhưng có mấy ai ý thức được sự tồn tại của nó đâu. Giờ đây trước quyết định của
anh cô cảm thấy quá hụt hẫng. Cô cố tỏ ra bình tĩnh:

“Tại sao anh lại làm vậy?”

“Vì anh thật sự cảm thấy ấm áp khi sống bên cô ấy, cái cảm giác mà lâu rồi anh
không có. Ngày em ra đi anh xót xa lắm chứ, em quay đi đằng sau tấm cửa kính
là một đôi mắt đầy hoài bão và cả sự lo lắng giữa cuộc sống bộn bề nhưng đôi
mắt ấy quá xa lạ và không dành cho anh”

Đúng rồi, hôm tiễn cô ra phi trường, anh mặc áo sơmi trắng do chính tay cô may
cho anh, đó như là một lời nhằn nhủ nhưng sau lúc đó cô không hiểu chứ!

Anh ra về, cô ngồi lại. Giờ cô đã hiểu và càng xót xa hơn khi mất anh. Tình yêu
của anh dành cho cô giờ như một cái cây chết khô. Cô khóc. Nước mắt sao mặn
quá.

Một bài hát quên thuộc vang lên “Anh hứa sẽ đưa em đi suốt cuộc đời mà sao
không đưa được đoạn đường em đi…” .

You might also like